Anh là một người đàn ông bình thường, vừa bước qua tuổi 33, sống trong một căn hộ nhỏ ở thành phố. Anh không có nhiều bạn bè, không có gia đình, không có ước mơ. Anh chỉ làm việc, ăn, ngủ, lặp lại. Một ngày nọ, khi anh về nhà sau một ngày làm việc vất vả, anh thấy một chiếc phong bì màu trắng nằm trên thảm trước cửa. Anh nhặt nó lên và mở ra. Bên trong là một tấm vé tàu có ghi: “Chuyến đi cuộc đời. Hãy lên tàu vào lúc 12 giờ đêm tại ga số 9. Đừng bỏ lỡ cơ hội này”. Anh nhìn quanh, không thấy ai. Anh cảm thấy tò mò và bối rối. Anh quyết định lưu lại vé và đi vào nhà.
Đêm đó, anh không thể ngủ được. Anh cứ nghĩ về chiếc vé kỳ lạ. Anh tự hỏi nó là từ ai, và nó có ý nghĩa gì. Anh quyết định thử xem nó có thật không. Anh mặc quần áo, cầm theo vé và ra khỏi nhà. Ngạc nhiên thay, ngôi nhà đầu ngõ – vốn là một tiệm tạp hoá, lại bỗng dưng hoá thành Ga tàu số 9. Anh đi bộ đến đấy, một ga nhỏ và vắng vẻ. Anh nhìn đồng hồ, chỉ còn 5 phút nữa là đến 12 giờ đêm. Anh chờ đợi.
Đúng 12 giờ đêm, anh nghe tiếng còi tàu vang lên. Anh nhìn lên, thấy một chiếc tàu lớn và đẹp mắt dừng lại trước mặt anh. Tàu có màu xanh lá cây và trắng, có chữ “Chuyến đi cuộc đời” được viết bằng chữ vàng trên thân tàu. Anh cảm thấy kinh ngạc và háo hức. Anh leo lên tàu, tìm một chỗ ngồi trống và ngồi xuống. Anh nhìn ra cửa sổ, thấy thành phố dần biến mất trong bóng đêm.
Tàu chạy mãi, không có dừng lại. Anh không biết tàu đang đi đâu, và khi nào sẽ dừng lại. Anh cũng không thấy ai khác trên tàu, chỉ có anh một mình. Anh cảm thấy cô đơn và sợ hãi. Anh muốn xuống tàu, nhưng không biết làm sao.
Sau một thời gian dài, anh nghe tiếng loa thông báo: “Chào mừng quý khách đến với ga tuổi thơ”. Anh nhìn ra cửa sổ, thấy một cảnh quan quen thuộc hiện ra trước mắt anh. Đó là ngôi nhà anh đã sống khi còn nhỏ, nơi anh đã có những kỷ niệm đẹp với bố mẹ và em gái của anh. Anh cảm thấy xúc động và hạnh phúc. Anh muốn xuống tàu, để gặp lại gia đình của anh.
Anh chạy ra khỏi ghế ngồi của anh, đi về phía cửa ra vào của toa tàu. Nhưng khi anh đến gần cửa, anh nghe tiếng loa thông báo lại: “Xin lỗi quý khách, quý khách không thể xuống tàu ở đây. Đây chỉ là một ga dừng chân, không phải là điểm đến cuối cùng của quý khách. Tàu sẽ tiếp tục chạy sau 10 phút nữa. Xin quý khách hãy về chỗ ngồi, nếu muốn, quý khách có thể quan sát qua khung cửa sổ.
Anh cảm thấy thất vọng và tức giận. Anh đập vào cửa, gào thét: “Mở cửa cho tôi! Tôi muốn xuống tàu! Tôi muốn về nhà!”. Nhưng không có ai trả lời anh. Anh chỉ có thể nhìn qua khung cửa, một cậu bé đầy tinh nghịch đang nhặt những viên sỏi đủ màu sắc, cho vào một chai nước rỗng. Cậu bé hào hứng khoe với mẹ: mẹ ơi, xem gia tài của con đây này…
Hình ảnh ấy sao mà quen thuộc… Anh quay lại chỗ ngồi và khóc.
Còi tàu vang lên, tàu lại chạy tiếp. Sau một thời gian dài, anh nghe tiếng loa thông báo: “Chào mừng quý khách đến với ga danh vọng”. Anh nhìn ra cửa sổ, thấy một cảnh quan xa hoa hiện ra trước mắt anh. Đó là một thành phố lớn và náo nhiệt, tựa hồ nơi anh đã từng làm việc và thành công trong sự nghiệp của anh, cho đến khi những va vấp, thất bại bắt đầu tìm đến.
Anh nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, những xe hơi sang trọng, những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc lịch sự và quyến rũ. Anh thấy lẫn trong đám đông đó một người quen – đối tác cũ. Sau vài vụ làm ăn hợp rơ, họ lại vì lý do nào đó mà không còn tiếp tục hợp tác.
Anh muốn xuống tàu để hàn huyên đôi ba câu với người quen năm ấy.
Giọng nói ban nãy lại vang lên. Xin lỗi quý khách, quý khách không thể xuống tàu ở đây. Đây chỉ là một ga dừng chân, không phải là điểm đến cuối cùng của quý khách. Tàu sẽ tiếp tục chạy sau 10 phút nữa. Xin quý khách vui lòng quay lại chỗ ngồi của mình”.
Rồi con tàu bí ấn lại lăn bánh. Tàu chạy mãi, không có dừng lại. Anh chợt rùng mình. Tàu dường như bị trật ray, rung lắc va đập. Anh cố bám vào lan can trong sự hoảng hốt – thì giọng nói bí ẩn lại vang lên: Chào mừng quý khách đến với đường hầm tuyệt vọng”. Anh nhìn ra cửa sổ, Đó là một đường hầm tối tăm và ẩm ướt, anh bất giác nhớ đến quãng thời gian khó khăn, bị tinh giản biên chế và sống trong một căn nhà trọ ẩm thấp, tương tự như cảm giác nơi đây.
“Tàu sẽ tiếp tục chạy sau 10 phút nữa. Xin quý khách vui lòng ở yên tại chỗ ngồi”.
Lần đầu trong chuyến hành trình, anh thấy nhẹ nhõm vì mình đã không đi xuống. Rồi chuyến tàu lại tiếp tục lăn trôi…
Sau một thời gian dài, anh nghe tiếng loa thông báo: “Chào mừng quý khách đến với ga bình yên”. Anh nhìn ra cửa sổ, thấy một cảnh quan xinh đẹp hiện ra trước mắt anh. Đó là một làng quê yên ắng và thanh bình, nơi anh đã từng mong ước được sống khi già đi. Anh nhìn thấy những ngôi nhà gỗ, những con đường lát đá, những cánh đồng xanh mướt, những con sông trong vắt. Anh cảm thấy bình an và hạnh phúc. Anh muốn xuống tàu, để ở lại nơi này.
Tiếng loa lại thông báo lại: “Xin chúc mừng quý khách, quý khách đã đến được điểm đến cuối cùng của chuyến đi cuộc đời. Quý khách có thể xuống tàu ở đây. Tàu sẽ không chạy tiếp nữa. Xin quý khách vui lòng mang theo hành lý của mình và ra khỏi tàu. Cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi. Chúc quý khách một cuộc sống mới vui vẻ và hạnh phúc”. Anh cảm thấy ngạc nhiên và vui sướng. Anh mở cửa, bước xuống tàu.
Anh nhìn quanh, thấy một người đàn ông già cỗi đứng trên bến tàu. Người đàn ông có mái tóc bạc phơ, đôi mắt sâu và nụ cười ấm áp. Anh nhận ra người đàn ông là người đã gửi cho anh chiếc vé tàu kỳ lạ. Anh hỏi người đàn ông: “Ông là ai? Tại sao ông lại gửi cho tôi chiếc vé này?
Tàu này là gì? Nó đã đưa tôi đi đâu?”. Người đàn ông trả lời anh: “Tôi có thể là bất cứ thứ gì anh nghĩ tới. Tôi là linh hồn ngàn năm tuổi, trú ngụ bên trong anh. Tôi là chính anh. Tôi đã gửi cho anh chiếc vé này để anh có thể trải nghiệm lại những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc sống. Tàu này là chuyến tàu của số phận. Nó đã đưa anh đi qua những ga tuổi thơ, ga danh vọng, đường hầm tuyệt vọng và giờ là bến bình yên. Đó là những ga mà anh đã từng đi qua, hoặc sẽ đi qua trong cuộc sống”.
“Nhưng cũng như khi đang ngồi trên chuyến tàu ban nãy, anh đã bỏ lỡ rất nhiều điều. Anh thậm chí đã không tham gia vào những giây phút quan trọng trong cuộc đời mình, mọi thứ cứ thế trôi đi, như chuyến tàu đấy vậy. Nên tôi cảm thấy tôi cần có nghĩa vụ giúp anh đi tắt đến bến này, thay vì để tình cảnh lay lắt ấy của anh cứ kéo dài ra mãi. Cuối cùng thì ai cũng muốn an vui, bình yên cả, có phải không?
Anh thấy bên trông mình có một cảm giác tiếc nuối nhói lòng. Hoá ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều. Anh thấy tiếc nhớ những khung cảnh nhìn thấy ở cá sân ga.
Cả đường hầm tuyệt vọng, anh cũng muốn bước xuống để trải nghiệm, để đối mặt với nó.
Anh hỏi người đàn ông: “Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”
Người đàn ông trả lời anh: “Bây giờ tôi sẽ để anh tự quyết định. Anh có thể ở lại nơi này, và bắt đầu một cuộc sống mới với những người dân thân thiện và hiếu khách. Hoặc anh có thể lên lại tàu, và trở về cuộc sống cũ của anh. Nhưng nếu anh chọn lựa chọn thứ hai, anh sẽ không bao giờ nhớ được những gì đã xảy ra từ trước khi anh đến. Anh sẽ thấy quãng đời ấy như một giấc mơ mà thôi!
Tôi chọn…